Bé Tom đi học
Từ ngày khai giảng năm học mới, mọi người trong khu phố không còn thấy bé Tom – 3 tuổi chạy lon ton nô đùa khắp nơi hay khóc nhè mỗi khi mẹ đánh đòn vì không chịu ăn nữa. Thì ra cu cậu đã đi học, cậu học lớp mầm 3 ở một trường mầm non gần nhà.
Chị Vân – mẹ cậu không quên được ngày đầu tiên đi học của cậu. Tay Tom cứ níu ghì lấy chị như sợ chị sẽ bỏ lại một mình ở trường. Mắt cậu tròn xoe nhìn lũ trẻ xa lạ. Đứa thì đang khóc nhè đòi mẹ, đứa khác lại say sưa chơi đồ chơi … Cũng bình thường thôi vì hằng ngày ở nhà cậu đâu có thấy nhiều bạn nhỏ như thế này. Chỉ toàn người lớn, có mình cậu là nhỏ, thỉnh thoảng ra ngoài chơi thì cậu cũng chỉ đứng từ xa nhìn mấy em bé nhỏ xíu ngồi trên xe đẩy. Rồi cậu bắt đầu lo lắng thật sự khi chị Vân đưa đến trước cô giáo. Cậu khóc ré lên khi chị gỡ tay cậu ra để đưa cho cô giáo.
- Mẹ ơi, mẹ …! Cậu kêu lên thảng thốt.
Cô giáo ra hiệu cho chị về và nhẹ nhàng kéo cậu vào lớp. Chị Vân nhìn con ái ngại. Dù cậu cố sức kéo lấy mẹ và kêu khóc, chị cũng kiên quyết ra về. Khắp nơi có bao nhiêu là bạn, rồi bao nhiêu là đồ chơi đẹp nữa, nhưng sao chẳng giống ở nhà chút nào. Cậu bắt đầu khóc to hơn, khi thấy xung quanh các bạn khác cũng khóc như mình, mặc cho cô giáo dỗ dành hết lời. Nhưng có khóc thế nào thì mẹ cũng đi rồi và không thể đưa cậu về nhà được.
Buổi chiều, khi chị Vân vừa đến cậu đã chạy vội ôm chầm lấy, khóc nức nở. Cô giáo kể: cả ngày hôm ấy, cậu cứ khóc không thôi, đến giờ ăn cậu đã đói lả nhưng cô giáo đút mãi cậu mới ăn được một ít. Tối về cậu cứ ôm lấy mẹ như không muốn rời xa. Trong giấc ngủ còn chập chờn, cậu vẫn còn thút thít không thôi.
Lo cho con nhưng chị tự nhủ, đứa bé nào lần đầu đi học mà chẳng thế, rồi cũng sẽ qua cả thôi. Mà chị lo lắng cũng phải vì đã lên 3 nhưng Tom vẫn quen ăn cháo nhuyễn.Thường ngày Tom vốn khá nhút nhát với người lạ, thấy một em bé lạ Tom cũng không dám đến gần. Bởi thế nên chị cứ phân vân chưa muốn gửi cậu đi mẫu giáo. Mấy tháng trước chị bắt đầu đi làm, không ai trông Tom nên đành vội gửi Tom vào một trường mầm non gần nhà. Từ khi đi Tom đi học, chị thấy cậu có nhiều thay đổi. Trước đây, dù nhút nhát nhưng cậu vẫn thường lót tót đi sang nhà hàng xóm quen chơi. Rồi hễ cho ra ngoài chơi thì cậu khoái lắm, chạy nhảy tung tăng cả lên. Bây giờ, cậu chỉ thích ở nhà, cái gì cũng gọi mẹ, đòi mẹ, mỗi khi đi đâu lại ôm khư khư mẹ. Có hôm, chị thấy cậu cầm đồ chơi đập xuống bàn cậu nói bằng giọng lơ lớ chưa thành câu:
- Rồi tới giờ học rồi … lấy sách ra … Bây giờ ngủ đi … Mẹ đón kìa … Ah mẹ cười he he nhe …
Điệu bộ của cậu sao mà giống như cô giáo. Chị Vân thấy con như thế, vừa buồn cười lại càng thêm lo lắng. Với sự nhạy cảm của một người mẹ, chị cảm nhận dường như tâm lý của con không ổn. Dù rằng từ khi đi học, Tom trầm tính và có vẻ ngoan ngoãn, dễ bảo hẳn so với trước đây. Nhưng sự hồn nhiên, nụ cười toe toét thường ngày dường như không còn thấy nữa. Ít khi thấy Tom cười đùa, chạy nhảy, vui chơi với mọi người như trước đây. Khi có ai đó hỏi “Tom đi học có ngoan không nào?” Cậu chỉ lắc đầu, không nói, mặt buồn buồn.