Truyện hay mầm non: Truyện chủ đề trường mầm non
Bạn mới
Lớp mẫu giáo của Hà có thêm bạn mới. Tên bạn ấy là Hoa. Cả lớp cứ xì xào, chỉ chỏ vào bàn tay trái của bạn ấy.
“ Kỳ lạ lắm, thật đấy!” – Tí sún thì thầm với Hà như thế. Hà vờ đi uống nước rồi liếc nhìn. Ừ, mà lạ thật. Mấy ngón tay của bạn ấy quắp lại, bé tẹo.
Đến lúc nghỉ trưa, cả lớp cứ đùn đẩy nhau không ai chịu nằm cạnh Hoa. Cuối cùng Tí sún bảo:
-Oẳn tù tì, ai thua thì phải nằm cạnh bạn mới nhé!
Hà thua, Hoa nằm ngoài cùng rồi đến Hà. Các bạn đã ngủ khì từ khi nào, nhưng Hà không sao ngủ được. Hà hé mắt nhìn sang Hoa đang nằm im bên cạnh. Hàng mi bạn ấy khe khẽ động đậy. Bạn ấy cũng chưa ngủ. BÀn tay bị tật giấu chặt vào trong lòng. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống chiếc gối bông.
Buổi chiều, cô giáo dạy cả lớp tập múa:
– Các giơ tay ra phía trước nào!
Hoa lúng túng rồi mếu máo:
– Thưa cô con không múa được !
Cả lớp nhìn về phía bạn mới. Hoa chợt ngồi thụp xuống sàn, giấu bàn tay trái vào lòng và òa khóc nức nở. Cô giáo bước lại ôm Hoa vào lòng:
– Nín đi con, cô thương!
Rồi cô nghẹn ngào nói:
– Cô đã tận mắt nhìn bàn tay tật nguyền của bạn Hoa biết trông em và nấu cơm đỡ mẹ. Cô nghĩ, bàn tay ngoan ấy phải được cả lớp yêu thương chứ! Chỉ những bàn tay lười, bàn tay bẩn không rửa mới là bàn tay xấu và đáng chê cười thôi, có phải không các con?
Nghe cô nói, Hà thấy thương Hoa quá. Hà nhớ lại những giọt nước mắt của Hoa buổi trưa. Thế là Hà chạy lại nắm tay Hoa:
– Tớ là Hà !
Cô giáo mỉm cười:
– Hà ngoan lắm!
Các bạn khác cũng lần lượt xúm lại:
– Tớ là Dung.
– Tớ là Phương.
Tí sún thấy vậy vội chen vào:
– Còn tớ là Tí sún. Hoa ơi, tí nữa chúng mình chơi trò chơi em bé ăn bột nhé!
Cô giáo gật đầu:
– Có thế chứ! Bạn bè trong lớp như con một nhà, các con phải biết yêu thương đòan kết thì cô mới vui.
Truyện hay mầm non: Truyện chủ đề trường mầm non
Mèo con và quyển sách
Mèo con ngồi bên một hốc cây, trên tay chú là quyển sách tậo tô rất mới, rất đẹp. Mèo con ngắm nghía một lúc rồi “soạt! soạt!”, chú ta xé quyển sách. Thấy vậy, bác Gà trống đang kiếm mồi gần đó liền hỏi:
– Cháu làm gì thế?
– Dạ cháu xé sách để gấp đồ chơi đấy ạ! – Mèo con trả lời.
Rồi Mèo con hớn hở ngắm những con vật vừa gấp của mình. Còn bác Gà TRống thì nghiêm mặt nhắc:
– Vậy là chú đã làm hỏng quyển sách rồi đó! Phải biết giữ gìn sách vở chứ!
Mèo con cầm đồ chơi cạhy đi. Vừa đi chú ta vừa lẩm bẩm:” Có thế mà bác Gà Trống cũng mắng. Mình xé quyển sách thì có gì ghê gớm đâu?”. Bác Gà Trống nghe thấy những lời đó liền nói với theo:” Đúng là một chú Mèo không biết nghe lời, hư quá!”.
Tối hôm đó, nằm trên giường. Mèo Con cứ thắc mắc mãi: “Mình cẳhng làm điều gì xấu cả. Vì sao bác Gà Trống lại bảo mình hư nhỉ?”. Rồi chú ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ. Mèo con thấy những bức tranh và chữ cái quen thuộc cảu quyẩn sách hiện ra. Ai cũng trách móc chú và bảo lần sau không làm bạn với chú nữa.
Tỉnh dậy, Mèo Con vội tìm những mảnh giấy rách đem dán lại. Chú đưa cho bác Gà Trống xem:
– Bác Gà Trống ơi! Cháu đã dán lại quyển sách rồi này!
BÁc Gà Trống nhìn quyển sách tỏ vẻ rất ngạc nhiên rồi lắc đầu cáhn nản. Thì ra Mèo Con đã dán nhầm lung tung, trang nọ lẫn trang kia, mảnh nọ chồng lên mảnh kia. Rồi bác Gà Trống châm rãi bảo:
– Sách vở là người là bạn tốt. luôn mang đến cho chúng ta nhiều điều bổ ích. Nếu lỡ tay làm rách thì chớ có dán lại ẩu như thế này nhé!
Mèo Con ngượng ngiụ nhìn bác Gà Trống khẽ nói:
– Vâng ạ! Cháu hiểu rồi ạ!
Từ đó, Mèo Con không xé sách nữa mà học xong, chú lại cất đi cẩn thận.
Truyện hay mầm non: Truyện chủ đề trường mầm non
Chiếc áo đẹp
Gió bấc thổi ào ào qua khu rừng vắng. Một chú Thỏ bước ra, tay cầm lá cọ che thân. Bỗng cơn gió bay vèo kéo theo tấm lá của Thỏ xuống nư6ớc. Rét quá, Thỏ co ro trhầm nghĩ trong bụng: “Gía như mình có một chiếc áo thì hay biết mấy”.
Vừa lúc đó nhím đi tới, Thỏ mừng quá:
– Bạn Nhím ơi, trời rét quá mà tôi thì ko có áo mặc, bạn giúp tôi may một chiếc áo nhé.
Nhím gật đầu ngay:
– Tôi sẵn lòng, khim thì tôi nhiều lắm, bạn xem này!
Nói xong Nhím rút một chiếc lông nhọn trên mình. Rồi như chợt nhớ ra điều gì:
– Kim thì có rồi, nhưng phỉa có chỉ thì mới may được áo chứ. Chúng mình đi tìm bạn nào có chỉ đi.
Cả hai đi một lúc đếm bãi nương dâu. Trên lá dâ là chị Tằm đang ra sức nhả tơ làm kén. Thỏ và Nhím cùng nói:
– Chị TẰm ơi, giá chị giúp chúng tôi được ít tơ làm chỉ may áo thì tốt biết mấy.
Chị Tằm thả mình xuống đưa cuộn tơ cho Thỏ và Nhím một cách vui vẻ.
– Có chỉ, có kim nhưng chưa có người cắt vải vẫn chưa may áo được. Chúng ta phải đi tìm người cắt vải đã.
Đi một quãng, họ gặp anh Bọ Ngựa đang vung kiếm cắt lá. Quả thật đúng là một tay cắt cừ khôi rồi!
Bọ Ngựa vung kiếm lên cắt ào ào, mọi người ngạc nhiên nói:
– Phải cắt theo kích thước chứ! Cắt bừa sẽ hỏng hết vải…
Bọ Ngựa vùng vằng:
– Đã bảo mà! Tôi có quen giúp ai đâu?
Nói rồi Bọ Ngựa giận dỗi bỏ đi. Thấy vậy Nhím liền nói:
– Chúng ta phải đi tìm người vặt giỏi nữa.
Đang đi thì họ gặp một ông Ốc Sên đang bò chậm chạm ven đường., Thỏ mừng quá réo lên:
– A đây rồi! ta đã có người vạch giỏi rồi.
Rồi cuối cùng chiếc áo đã hòan tành, Thò vui mừng khoác lên mình chiếc áo đẹp đầy nghĩa bạn bè.
Trong rừng gió bấc vẫn vi vu thổi, lá vàng vẫn rơi rơi. Nhưng các bạn cùng nhau nắm tay nhảy múa ca hát tưng bừng, chúng không còn lo Thỏ bị rét nữa.
Thế là một xưởng may quần áo toàn thợ lành nghề ra mắt., khách hàng tấp nập đến xưởng. Trong xưởng may ai nấy đều cùng làm việc rất vui vẻ, chan hòa tình yêu thương.
Bài học đầu năm
Sang năm mới, Chuột Nhắt thêm một tuổi rồi. Vì thế, Chuột mẹ cho phép cậu được đi một mình ra công viên chơi. Chuộ Nhắt vốn rất thích đi xe ô tô. Mặc dù đường đến côg viên không xa lắm, nhưng khi chiếc xe buýt chở khách đến bến đỗ, Chuột Nhắt quyết định trèo lên xe. Song, bậc lên ô tô thì cao, mà cậu thì bé tí làm sao lên được? cậu lay hoay một lát rồi chui tọt vào chiếc ủng của một bà hành khách đang lên xe. Xe chuyển bánh, mọi người lần lượt đưa tiền cho người phụ xe để mua vé. Nhưng tiền mẹ cho, vừa ra khỏi cổng Chuột Nhắt đã ăn bánh rán hết rồi, Làm thế nào bây giờ? Cu cậu luống cuống không biết trốn vào đâu. Bí quá, nó liền nhảy ngay lên thành ghế nói thầm vào tai anh Tí Tô nhờ anh giúp đỡ. BẤy giờ hành khách trên xe mới phát hiện ra Chuột Nhắt đi ô tô trốn vé, lại còn ngồi vắt vẻo trên thành ghế, vừa không an toàn, vừa mất lịch sự.
Anh Tí Tô quay lại nói với Chuột Nhắt:
– Thôi được, lần này anh cho tiền mua vé. Nhưng nhớ lần sau đi ô tô khách là phải mua vé đấy nhé!
– Chuột Nhắt vâng dạ rối rít và nói:
– Cảm ơn anh. Em xin anh. Em nhớ lời anh dặn rồi ạ!
Ô tô tời bến. Một lần ữa, Chuột Nhắt cảm ơn anh Tí Tô rồi phấn khởi xuống xe vào công viên chơi. Thế là, nhờ buổi đi chơi đầu năm , Chuột Nhắt lại biết thêm một điều rất bổ ích là đi xe ô tô chở khách là phải mua vé và ngồi ngoan ngõan đúng chỗ. Nếu không sẽ bị mọi người chê cười, thậm chí, còn bị đuổi xuống xe nữa.
Truyện hay mầm non: Truyện chủ đề trường mầm non
Chú vịt khàn
Gà và vịt đều học lớp cô giáo Họa Mi. gà nghe lời cô giáo: Khi đi đường, Gà luôn đi bên tay phải và gặp ai Gà cũng đứng lại khoang tay chào. Còn Vịt con thì chỉ thích chạy lăng xăng. Thấy ai, Vịt cũng hét toáng lên gọi tên ầm ĩ.
Trên đường đi, thấy bác Ngỗng dẫn con ăn cỏ ở bờ rộng. đứng từ xa, Vịt con gân cổ gọi Ngỗng con ầm ĩ, làm bé Ngỗng út giật mình suýt rơi xuống nước. Thấy vậy, bác Ngỗng bảo:
– Cháu muốn hỏi ai thì đến gần và nói nhẹ nhàng, đừng đứng ở xa mà kêu toáng lên như vậy là không tốt đâu!
Trên lớp học, cô giáo Họa Mi dạy hát. Các bạn ai cũng khen Gà hát đúng giọng như cô dạy, còn Vịt thì gân cổ hát thật to, làm cô giáo phải nhiều lần nhắc nhở. Đến giờ chơi, Vịt con cứ chạy lăng xăng từ góc xây dựng sang góc phân vai rồi đến gốc nghệ thuật và hét vào tai các bạn làm các bạn đang chơi ở các góc đều giật mình. Cô giáo lại phải nhắc nhở Vịt, nhưng Vịt con vẫn chứng nào tật ấy.
Hôm cô giáo cho đi thăm quan cửa hàng bán đồ chơi, khi vào cửa hàng, Vịt con cứ luôn mồm khen cái này đẹp, chê cái kia xấu. Cô giáo lại phải nhắc nhở.
Trên đường về, Vịt con lại chẳng đi theo hàng cùng các bạn và cô giáo. Vịt con cứ chạy lăng xăng và bị vấp ngã. Vịt con kêu toáng lên và gào khóc ầm ĩ. Cô giáo Họa Mi phải đưa Vịt về nhà. Về đến nhà, Vịt con thấy mẹ lại làm nũng, khóc to hơn. Một lúc sau, Vịt con mệt quá, ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, Vịt con chẳng nói được nữa, mẹ phải đưa Vịt đến bác sĩ Sóc Nâu khám bệnh. Bác sĩ bảo:
– Cháu bị khàn tiếng là do nói to, nói nhiều và hay khóc nhè.
Vịt con nghe bác sĩ nói thấy hối hận lắm. Vịt cúi đầu thầm nghĩ: “Từ nay mình sẽ không như thế nữa”.
Rồi Vịt định hứa với mẹ điều gì, nhưng giọng Vịt khàn mất rồi nên Vịt chỉ kêu được mấy tiếng “Cạp cạp cạp”.