Một Cây Hoa Giấy và một Cây Táo con cùng sống trong một khu vườn.
Cây Hoa Giấy có những cành gai màu nâu bóng phổng phao lớn lên từng ngày. Những cành lá xanh mướt đua nhau leo lên trên giàn làm nền cho những bông hoa tím đỏ rực rỡ. Còn Cây Táo thì thân sần sùi, nứt nẻ với ít cành lá nhỏ xíu, cong cong.
Một hôm, Cây Hoa Giấy nói với Cây Táo:
- Táo ơi! Cậu có biết là cậu đã làm xấu cả khu vườn không?
Cây táo không đáp lại mà chỉ im lặng.
Cây Hoa Giấy đắc chí lắm. Nó nghĩ rằng chẳng ai sánh nổi với vẻ tươi tốt của mình.
Mùa Xuân đến, Cây Hoa Giấy đâm chồi nảy lộc. Mưa phùn mùa xuân làm Cây Hoa Giấy tốt tươi hơn. Hàng trăm bông hoa giấy thắm đỏ nở đồng loạt trông như một bức thảm đỏ rực. Còn Cây Táo vẫn đứng lặng lẽ một góc vườn, thân cành trơ trụi. Cây Hoa Giấy nói:
- Táo ơi! Cậu nên đi khỏi khu vườn này để lấy chỗ cho tớ trổ hoa thì hơn.
Cây Táo con nép mình im lặng. Ít lâu sau, Cây Táo mới mọc lá. Những chiếc lá tròn tròn bóng láng và hiếm hoi. Lúc này, Cây Hoa Giấy đã lên kín giàn. Một thời gian sau, Cây Táo bắt đầu nở hoa. Hoa táo thoảng mùi thơm dịu nhẹ trong gió. Chẳng bao lâu sau, hoa tàn và kết thành những quả táo nhỏ xíu màu xanh. Đến mùa thu, những quả táo đã to và chín vàng.
Một hôm, hai ông cháu chủ vườn ra thăm cây. Cô cháu gái lại gần Cây Táo và reo lên thích thú:
- Ông ơi! Táo chín rồi!
Ông trảy cho cô bé một vốc táo. Cô bé cắn quả táo giòn và luôn miệng khen táo ngọt ngon...
Cây Hoa Giấy thấy chẳng ai để ý đến mình thì buồn quá. Cây Táo nghiêng tán lá xanh thì thầm:
- Bạn Hoa Giấy đừng buồn! Hai chúng ta mỗi người một nhiệm vụ. Tôi dâng trái ngon cho mọi người, còn bạn thì cho sắc hoa và bóng mát.
Giờ thì Cây Hoa Giấy đã hiểu ra nhiều điều. Nó không còn kiêu ngạo như trước. Nó yêu mảnh vườn này, yêu cả cái dáng trơ trụi của Cây Táo sau mùa cho quả.
Thành Tuấn.